BAO BỌC LIN FU

Logo Bao Bọc Lin Fu Đẹp Trai
@NguoiTaiKhongDoanhThu

Hồi ức

Anh sinh ra trong một gia đình nông dân ở Bảo Lộc, xung quanh là những đồi chè, cà phê và làng nghề truyền thống

Cha mẹ lam lũ, dành dụm từng đồng để nuôi con ăn học

Cơm khi đó thường độn khoai sắn gạo không đủ ăn, mẹ phải trộn thêm khoai lang, khoai mì hay bắp xay. Có bữa cơm chan canh, nhưng nhiều khi chỉ toàn lát khoai, củ sắn ăn xong vẫn còn đói cồn cào

Thức ăn ít ỏi món mặn thường chỉ là cá khô kho mặn để ăn dần, hoặc vài quả trứng vịt chia cả nhà. Thỉnh thoảng mới có miếng thịt ba chỉ, thường để dành ngày giỗ hay Tết

Năm đó, gia đình vốn chỉ có 2 héc đất cà phê một héc đầu tiên, mẹ và họ hàng đành phải bán đi để giúp chú em trai của ba có tiền đi du học bên Mỹ

Chú học giỏi nhất nhà, lại giành được học bổng, cả đại gia đình đều đặt hy vọng vào chú sẽ đổi đời

Ngày bán đất, mẹ gạt nước mắt ký giấy, rồi nhìn chú xách chiếc vali cũ lên đường mà dặn đi dặn lại con đi học, phải ráng thành tài cái nghèo rồi sẽ qua, miễn là trong nhà có người vươn lên

Đó là quyết định đau nhưng cũng đầy tin tưởng cả gia đình chấp nhận bớt đi một phần tài sản để gieo hy vọng vào tương lai

Những năm đầu 1990, đời sống còn thiếu thốn, cơm thường độn khoai sắn, áo quần đi học thường được may lại từ vải cũ

Năm đó, gia đình có thêm một thành viên nhỏ em gái anh, Trần Thị Thanh Thảo, ra đời

Anh 6 tuổi, em gái mới tròn 1 tuổi, thì một biến cố lớn ập đến ba mất vì tai nạn lao động trong lúc đi làm thuê ngoài rẫy khi đó mẹ xoay sở bên ngoại bên nội không có tiền chạy chữa bán cả mảnh đất còn lại cả gia sản nhưng số phận nghiện ngã ba không qua khỏi mẹ phải tận mắt chứng kiến sự mất mát của ba anh

Sự ra đi quá đột ngột khiến cả nhà như sụp đổ tài sản không còn, cha mất, mẹ trở thành trụ cột duy nhất

Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ, đi làm thuê khắp nơi, từ hái cà phê, làm cỏ đến gùi phân thuê cho người ta có hôm mẹ về muộn, mồ hôi đẫm áo, tay chai sần, nhưng vẫn cố gắng cười với hai con nhỏ

Từ đó, tuổi thơ anh và Thảo lớn lên trong cảnh vắng bóng cha, chỉ còn tình thương của mẹ

Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ, sớm hôm lam lũ ngoài vườn cà phê, đồi chè để nuôi hai anh em

Anh hiểu mình là anh trai, là chỗ dựa của mẹ và em, nên dù chỉ mới 6 tuổi, trong lòng đã sớm nhen nhóm ý thức trách nhiệm

Anh nhớ hồi đó năm 1991, vừa tròn 6 tuổi, anh bắt đầu đi học lớp 1

Ngày khai giảng lớp 1 năm 1991, anh bước vào sân trường với cặp sách chỉ là chiếc túi vải mẹ khâu, bên trong vài quyển vở giấy vàng ố và cây bút máy bơm mực

Đường đi học phải băng qua những con dốc nhỏ, sáng sớm thường phủ sương

Mùa mưa chân đất lấm lem đỏ au quần xắn cao nhiều khi té ngã ướt hết sách vở hihi

Hồi đó anh thích nhất là những buổi trưa tan học được rủ bạn bè ra đồi che chơi trốn tìm hay lấy quả cà phê chín ném nhau

Trò chơi ngày xưa rất giản dị bắn bi thả diều bằng giấy báo chơi ô ăn quan trên nền đất

Môi lần được mẹ cho vài đồng mua kem đá ở cổng trường là niềm vui ngây ngất

Anh còn nhớ vào lúc lớp 3 trường phát động phong trào kế hoach nhỏ học sinh gom giấy vụn và lon bia cux để gây quỹ , anh khi ấy hí hửng chay quanh khắp trường xóm xin giấy mang đến trường được cô giáo khen hihi

Anh khi anh 11 tuổi là năm 1996 anh thi dỗ vào trường cấp 2 nằm trong thành phố Bảo Lộc trường lại khang trang hơn trường tiểu học có cổng sắt có sân bóng chuyền , bóng đá với lại thầy cô cũng gắt hơn nhiều

Khi ấy anh nhớ vào đầu vào lớp 6 cái cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp sách giáo khoa mới bạn bè mới nhưng còn vụng về trẻ con hi

Trong lớp anh nhanh chóng có nhóm bạn thân 3-4 người thường cùng nhau đi ăn quà vặt sau giờ tan trường banh trang nướng mia ghim ly trà đát 500 đồng

Chiều về cả nhóm rủ nhau đá banh ở sân đất đỏ hoặc bơi ở con suối nhỏ gần đồi chè hihi quần áo rách chân tay trầy xước nhưng đó là tuổi thơ sôi nổi và đáng nhớ haha

Anh học thì khá môn Toán nhưng anh lại thích môn Văn hihi mà anh thích nghe thầy kể chuyện Lý Thường Kiệt Và Trần Hưng Đạo

Anh nhớ vào khi năm 1999 anh thi đỗ vào trường cấp 3

Ngày đầu đi học sân trường có dãy lớp mái ngói cũ có hàng phượng đỏ rợp bóng

Khi đấy anh cảm thấy mình đã lớn hẳn không còn là một cậu trẻ con như ngày trước nữa rồi

⬆ Lên đầu trang

Mối tình đầu

Anh còn nhớ trong lớp có một cô bạn học giỏi Văn, dịu dàng, hay mặc áo dài trắng mỗi thứ hai

Những buổi học nhóm, bạn ngồi bên cạnh, lén nhìn nét chữ nắn nót, và mỗi lần cô ấy cười là tim anh lại đập loạn nhịp cả

Một lần lớp đi dã ngoại, anh đã lén viết mẩu giấy nhỏ chúc cậu thi học kỳ tốt nhé đó là tình thư đầu tiên ngây ngô, vụng dại nhưng cả đời này anh sẽ không bao giờ quên

Dù chưa một lần đủ dũng khí thổ lộ thành lời, nhưng đó chính là mối tình đầu trong sáng, gắn với tiếng ve, sắc phượng đỏ và sân trường cấp ba mờ sương buổi sớm

Rồi khi tốt nghiệp, mỗi người lại chọn một con đường riêng cô ấy tiếp tục theo đuổi giảng đường, còn anh thì rẽ sang đời đi làm sớm

Những bận rộn, lo toan và khoảng cách dần kéo hai người xa nhau

Đến ngày chia tay cuối cùng ở sân trường, tiếng trống vang lên như lời tạm biệt cho một thời mơ mộng

Không phải vì hết thương, cũng chẳng vì điều gì khúc mắc, mà chỉ đơn giản là chúng ta không còn đi chung một lối

Mối tình đầu khép lại lặng lẽ, để lại trong anh một khoảng trời kỷ niệm vừa ngọt ngào, vừa day dứt như tiếng ve và sắc phượng mãi đỏ rực trong ký ức tuổi học trò

⬆ Lên đầu trang

Đi làm lần đầu

Cuối năm kỳ thi tốt nghiệp 2002 anh cùng bạn bè cắm đầu học ngày đêm có hôm học khuya dưới ánh đèn dầu vì điện chập chờn khi cầm tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 niềm vui xen lẫn lo âu một chặng đường khép lại tương lai vẫn mờ mịt

Tốt nghiệp xong nhiều bạn bè cùng lớp khăn gói đi Đà Lạt Sài Gòn học đại học riêng anh chỉ có một mình mẹ không đủ tiền chu cấp nhà còn nợ mấy vụ mùa cà phê thất bát nên anh không được đi cùng các bạn

Đêm trước ngày bạn bè nhập học anh ngồi một mình bên hiên nhà nghe tiếng côn trùng rả rích mắt cay xè ước mơ đại học khép lại thay vào đó là trách nhiệm phụ giúp gia đình

Xong rồi anh xin vào phụ việc ở một quán ăn nhỏ trong vùng

Công việc cũng chẳng nhẹ nhàng: dọn bàn, rửa chén, bưng bê, quét dọn… ca làm kéo dài từ sáng sớm đến tận khuya

Người ta ăn xong mới được dọn, có khi nửa đêm mới xong việc

Có hôm quán đông khách, anh chạy tới chạy lui, mồ hôi nhễ nhại, tay chân mỏi rã rời

Nhưng nhờ vậy mà anh quen dần với cường độ làm việc, học cách nhanh nhẹn, khéo léo hơn trong giao tiếp

Tiền công ban đầu chỉ có 25 nghìn đồng một ngày một tháng chỉ được 650 nghìn 1 tháng làm được 26 ngày còn những ngày nghỉ anh ở nhà đi phụ việc cùng mẹ, nhưng nhớ mãi ngày đầu tiên được nhận lương vài đồng trong tay

Anh vui mừng khôn tả

Cầm những đồng tiền do chính mồ hôi công sức mình làm ra, anh chỉ muốn mang ngay về đưa cho mẹ

Cái tuổi 18–20, người khác tung tăng áo trắng giảng đường, thì anh đã thành lao động thực thụ

Cuộc sống vất vả dạy anh biết quý trọng từng đồng tiền kiếm được, hiểu rằng chỉ có lao động, chỉ có làm thì mới có ăn

Tuy học không cao, nhưng anh vẫn giữ ước mơ

Mỗi khi đi ngang qua trường, nhìn sinh viên áo trắng, anh lại tự nhủ mình không được đi học, nhưng mình sẽ học nghề, học đời, đến nơi đến chốn

Một ngày nào đó, mình cũng sẽ có chỗ đứng

⬆ Lên đầu trang

Khởi nghiệp lần đầu thất bại

khoảng năm 2006, sau vài năm đi làm, anh cũng tích lũy được chút kinh nghiệm và ít vốn liếng

Cộng thêm vay mượn từ người quen, anh cùng một người bạn quyết định hùn vốn mở một tiệm phở nhỏ rồi dần mở rộng ngay trong thị trấn

Ban đầu, khách chủ yếu là bà con trong vùng

Quán tuy đơn sơ nhưng món ăn ngon, giá cả phải chăng, khách đến cũng đông

Anh tin rằng chỉ cần chăm chỉ, quán sẽ ngày càng phát triển

Nhưng rồi sóng gió ập đến

Người bạn chung vốn của anh ham cờ bạc

Trong lúc anh vắng mặt mấy ngày đi công việc xa, bạn ấy đã đem bán dần đồ đạc, lấy tiền chơi bài. Khi anh trở về thì quán gần như chẳng còn gì, nợ nần đã chất đống

Anh vừa lo gom góp tiền để trả nợ, vừa phải đối diện với sự thật cay đắng giấc mơ lập nghiệp đầu tiên tan vỡ

Khi đó tính tổng số nợ tất cả chi phí là hơn 100 triệu khi đó 100 triệu thật là nhiều

Cuối cùng, anh đành buông tay, trả lại mặt bằng cho chủ đất

Ngày dọn quán, nhìn bếp nướng còn sót lại, trong lòng anh nặng trĩu

Mới chỉ bắt đầu, ước mơ đã vỡ vụn

Ba mẹ an ủi thất bại không sao, miễn còn sức khỏe thì còn làm lại được

Nhưng trong lòng anh vẫn day dứt, thấy mình chưa làm tròn kỳ vọng

Em gái mới 19 tuổi khi ấy đã nắm tay anh anh hai, đừng buồn

Có thất bại thì mới trưởng thành sau này em sẽ phụ anh bán hàng em tin anh làm được

Từ cú ngã ấy, anh nghiệm ra chỉ có đam mê và chăm chỉ thôi chưa đủ

Muốn làm ăn phải biết quản lý vốn, biết chọn bạn đồng hành, và phải tính toán kỹ từng đồng tiền

⬆ Lên đầu trang

Bỏ quê nhà đi làm trả nợ

Thất bại ở Bảo Lộc, nợ nần đè nặng, vốn liếng mất sạch, năm 2009 anh quyết định rời quê

Hành trang chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo, chiếc ba lô cũ và ý chí phải đi làm trả nợ, rồi mới nghĩ đến tương lai

Anh lên chuyến xe khách đêm, một mình lầm lũi vào Sài Gòn

Khi xe dừng ở bến Miền Đông, anh bước xuống giữa dòng người xa lạ, trong túi chỉ còn ít tiền lẻ

Những ngày đầu, anh không nơi nương tựa, lang thang quanh bến xe, tìm ai thuê gì làm nấy

Có hôm anh bốc vác thuê cho những chiếc xe tải cần người, khiêng từng bao hàng nặng trĩu, vai bầm dập, tay rướm máu, mồ hôi ướt đẫm áo công việc nặng nhọc nhưng tiền công chỉ đủ ăn cơm bụi qua ngày đêm về, anh nằm co ro trên chiếc chiếu cũ trong phòng trọ tạm bợ, vừa mệt vừa lo, nhưng vẫn tự nhủ còn thở là còn gỡ

May mắn thay, một ngày nọ, có người chủ hàng thấy anh thật thà, chịu khó, đã giới thiệu anh vào làm ở một xưởng gỗ tại quận 12 công việc chính là khuân vác gỗ, cưa, bào, phun sơn… Khi vào xưởng anh gặp một người chủ tốt bụng vừa là chủ vừa như một người thầy

Trong khi nhiều người chỉ làm công ăn lương thì ông lại tạo điều kiện cho anh vừa học vừa làm

Ban ngày quần quật khuân gỗ bào phun sơn buổi tối ông kiên nhẫn chỉ cho anh cách chọn gỗ đo đồ đạc làm mộng chính từ đó anh dần bén duyên và gắn bó với nghề mộc

Khó khăn là vậy, nhưng ngày nhận đồng lương đầu tiên, chỉ vỏn vẹn trăm nghìn ngót nghét 1 triệu 200 nghìn, anh xúc động đến rưng rưng lần đầu tiên ở đất Sài Gòn, anh tự tay làm ra đồng tiền mồ hôi nước mắt, cầm chắc trong tay mà vui đến khó tả

Sang ngày hôm sau nhân lương anh cầm tiền trong tay ra bưu điện gửi về quê mấy hôm sau mẹ gọi điện giọng nghèn nghẹn

Con à cực thì cực nhưng phải giữ sức khỏe mẹ cầm được tiền con gửi mà rơi nước mắt nợ thì rồi sẽ trả được nhưng sức khỏe mất thì không lấy lại được đâu con đừng nhin ăn nhịn mặc quá cũng phải lo cho bản thân

Em gái Thảo lúc đó cũng cầm máy giọng trong trẻo mà kiên quyết anh hai em biết anh rất vất vả nhưng đừng gồng quá anh là chỗ dựa của cả nhà em tin anh làm được sau này anh mở quán mở xưởng gì thì cho em phụ bán hàng em sẽ luôn bên anh

Nghe mẹ dặn nghe em động viên mắt anh cay xè tiền lương tuy ít ỏi nhưng nó là mồ hôi công sức là bước khởi đầu để anh gánh lại trách nhiệm

Ở trọ trong căn phòng nóng nực chật chội, đêm nào anh cũng mở sổ ghi chép lại những gì học được trong ngày cách lựa gỗ, cách sắp xếp công việc, cách quản lý xưởng

Anh tin rằng, dù không được học trường lớp, nhưng học từ thực tế thì cũng sẽ thành nghề

Suốt 5 năm, anh sống kham khổ, gần như không tiêu xài cho bản thân. Tết đến, anh vẫn về quê, dẫu chẳng có quà cáp gì, nhưng mang theo chút tiền dành dụm, trao tận tay cha mẹ để trả dần những món nợ còn chất chồng ở Bảo Lộc

Đó là quãng đời khắc nghiệt, nhưng cũng chính là khoảng thời gian hun đúc cho anh bản lĩnh

Từ một kẻ thất bại trắng tay, anh học được sự kiên nhẫn, quý trọng giá trị đồng tiền, và nuôi lại niềm tin rằng có làm thì mới có ăn, còn đứng dậy thì sẽ còn cơ hội

⬆ Lên đầu trang

Gặp vợ và gây dựng lại sự nghiệp

Rồi vào chính khoảng thời gian này , năm 2013 anh quen một người bạn tên Mai một cô gái gốc Lâm Đồng, đồng hương với anh, làm kế toán cho cửa hàng vật liệu xây dựng. Mai hiền lành, hiểu chuyện, thương anh ở sự thật thà và nghị lực sau những thất bại

Những ngày đầu quen nhau, cả hai thường ngồi nói chuyện bên hiên quán nhỏ Mai lắng nghe anh kể về những lần vấp ngã, về món nợ còn chưa trả hết, rồi nhẹ nhàng đáp

Anh đừng lo, có em bên cạnh, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác một ngày nào đó, anh sẽ dựng lại được sự nghiệp của mình

Chính sự đồng cảm và tin tưởng ấy đã khiến hai người xích lại gần nhau

Tình yêu của anh và Mai không ồn ào, không hoa mỹ, mà là những lời hứa hẹn chân thành

Sau này mình sẽ về quê, cùng nhau mở lại xưởng anh lo sản xuất, em lo sổ sách, khách hàng hai vợ chồng cùng nhau dựng lại từ đầu, có khó cũng không sợ

Năm 2015, anh và Mai nên vợ chồng sau đám cưới giản dị nhưng ấm áp, hai người quyết định về Bảo Lộc bắt đầu lại

Vốn liếng không nhiều, nhưng lần này anh có kinh nghiệm quản lý từ Sài Gòn và có người vợ đồng hành lo toan sổ sách, khách hàng

Thảo em gái anh cũng rất thân thiết với chị dâu khi rảnh, Thảo phụ chị ghi chép sổ sách nên vợ anh cũng đỡ vất vả nhường nào

ng mộc nhỏ dựng ngay sau nhà, chuyên làm bàn ghế, tủ bếp, giường ngủ cho bà con quanh vùng nhờ sản phẩm chắc chắn, giá cả hợp lý, uy tín dần được gây dựng, khách ngày một đông

Từ vài thợ ban đầu, chỉ trong vài năm 2016–2019, xưởng phát triển thành cả chục thợ

Cuộc sống gia đình cũng rạng rỡ giữa năm 2016 Mai có bầu, rồi năm sau hạ sinh một bé trai kháu khỉnh căn nhà ấm áp, buổi tối sau một ngày làm việc, hai vợ chồng ngồi uống trà nhìn con chơi đùa đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh

Khi đó cuộc sống khấm khá hơn vợ chồng anh có ngồi lại với nhau bàn tính chuyện tương lai

Vợ anh bảo mình phải lo xa tích góp rồi mua đất đất không sinh thêm giữ được đất là giữ được tương lai con cái

Rồi đồng vợ đồng chồng năm 2016 hai vợ chồng mua được mảnh đất đầu tiên ở ngoại ô Bảo Lộc rồi năm 2017 năm 2018 và đầu năm 2019 mỗi năm lại dành dụm mua thêm một mảnh

Nhưng rồi tai họa ập đến sau này, Thảo chính là người thường xuyên ở cạnh cha mẹ, lo cho cháu trai, động viên anh

Anh hai em biết chị đi rồi anh đau khổ lắm nhưng anh còn có con có em và cả nhà nữa nên anh không được bỏ cuộc ⬆ Lên đầu trang

Sự cố vợ mất

Ngày 22/06/2019, anh đang ngồi chờ ở sân bay Tân Sơn Nhất, chuẩn bị về Liên Khương

Khi anh về tới sân bay Liên Khương

Anh nhấc điện thoại lên thấy vợ anh gọi cho anh mấy cuộc liên tục trong lúc đó vợ anh cũng đang gọi cho anh nên anh nghe để báo cho vợ anh đã về tới sân bay Liên Khương

Mai nói anh ơi em đang lái xe ra đón anh đây con ở nhà em đã gửi cho em Thảo rồi

Anh thấy trong video thấy vợ anh vừa lái xe vừa cười nhìn điện thoại cho nên anh lo lắng anh đã nói vợ tắt video đi tập trung lái đường đông lắm nguy hiểm lắm

Nhưng vợ anh nũng nĩu lâu rồi chưa được nhìn anh cho em nhìn một chút thôi sắp đến nơi rồi mà

Anh cũng nhẹ lòng cho nên cũng không nói gì để tiếp tục nói chuyện nghĩ chỉ vài phút sẽ không sao

Đột nhiên màn hình rung lắc dữ dội tiếng còi xe ngoài đường chói tai anh thấy khuôn mặt vợ hoảng loạn miệng hét thất thanh Aaa kéo dài

Một tiếng rầm kinh hoàng vang lên như cả thế giới nổ tung điện thoại rơi xuống ống kinh xoay ngang rung lắc trong vài giây ngắn anh nhìn thấy gương mặt vợ anh máu từ trán chảy xuống đổ thẫm đôi mắt mở to nhưng vô hồn

Góc máy lia xuống bàn tay vợ run rẩy máu tuôn từ cổ tay đỏ loang cả vô lăng

Tiếng của xung quanh người la hét hỗn loạn ngoài đường

Anh gào vào điện thoại Mai ơi em sao rồi trả lời anh đi đừng dọa anh như thế này...!

Không có tiếng trả lời chỉ còn tiếng còi xe, tiếng người hô hoán, và tiếng tim anh đập loạn trong lồng ngực

Sau cú điện thoại rơi vào im lặng, anh như phát điên

Anh chạy vội ra ngoài, bắt đại một chiếc taxi, giọng lạc đi

Anh ơi làm ơn chở tối tới quốc lộ đoạn Liên Khương ngay đó nhanh hết sức có thể vợ tôi đang bị tai nạn rất nghiêm trọng

Trên đường đi tim anh đập loạn cả lên đầu óc ong ong tay run rẩy lẩy bẩy

Anh gọi điện liên tục nhưng không ai nhấc máy mỗi lần màn hình không kết nối được lòng anh càng như thắt lại

Khi đến hiện trường trước mắt anh là cảnh tưởng hỗn loạn

Chiếc xe hơi của vợ anh méo mó biến dạng gần như không nhận ra

Kính vỡ tung tóe khắp mặt đường mùi xăng và khói bốc lên khét lẹt

Một số người dân đứng vòng quanh vài người đang cố kéo cửa xe ra

Anh lao tới vừa gọi thất thanh Mai ơi em đâu rồi anh về với em rồi đây !

Một chiến sỹ CSGT chặn lại nói gấp gáp anh bình tĩnh vợ anh đã được đưa lên xe cấp cứu chở vào bệnh viện rồi anh đi theo ngay đi

Trong bệnh viện – Hy vọng mong manh

Anh theo xe cấp cứu lao thẳng vào bệnh viên suốt quãng đường anh cố nhìn cửa kính nhưng chỉ thấy bóng dáng vợ nằm bất động máu thấm đẫm băng trắng quấn quanh đầu :(

Đến nơi bác sĩ vội đưa vợ anh vào phòng cấp cứu cánh cửa đóng sập lại để anh đứng ngoài hai chân run rẩy

Anh quỵ xuống ghế hai tay chắp vào nhau miệng lẩm nhẩm cầu nguyện trời ơi xin cho vợ con qua khỏi con sai rồi con không nên gọi video chỉ cần cô ấy sống con sẽ gánh hết con sẽ lo hết

Mồ hôi lạnh chảy ướt áo tim đập thình thịch anh như mất cảm giác về thời gian

Một lúc sau bác sĩ bước ra anh lao tới nắm chặt tay bác sĩ vợ tôi sao rồi bác sĩ

Bác sĩ cúi mặt chúng tôi đã cố gắng hết sức xin chia buồn với anh

Nghe câu nói ấy, cả thế giới trước mắt anh như sụp đổ anh choáng váng, ngã quỵ xuống sàn lạnh hai dòng nước mắt tuôn xối xả

Khi y tá đẩy băng ca ra, trên đó là vợ anh phủ tấm vải trắng, anh lao đến, gạt phăng tấm vải, ôm chầm lấy thân thể lạnh ngắt mai ơi, dậy đi! Anh về rồi đây, em nhìn anh đi… Đừng bỏ anh mà…

Tiếng gào xé lòng của anh vang khắp hành lang bệnh viện. Những người xung quanh không cầm được nước mắt

Anh gục ngã ngoài hành lang hai tay và thân thể buông suôi tất cả một chú CSGT tới gần đặt tay lên vai anh

Anh bình tĩnh lại tụi tôi có trích xuất camera hiện trường anh cần chuẩn bị tinh thần

Anh gật đâu anh rưng rưng nước mắt anh không thể nào mà không để nước mắt ngừng rơi được

Trên màn hình nhỏ của chiêc máy tính bảng cảnh tượng hiện ra

Chiếc xe của vợ anh lao nhanh tới ngã tư đèn đỏ đã bật dòng xe phía trước dừng lại nhưng xe của vợ anh vẫn chạy thẳng trong khoảnh khắc cuối cùng có thể thấy Mai nghiêng đầu mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại nụ cười chưa kịp tắt

Ngày giây sau một chiếc container từ hướng khác lao tới với tốc độ lớn cú và chạm khủng khiếp rầm xe vợ anh bị hất văng biến dạng toàn bộ phần đầu kính vỡ tung tóe khói bốc lên mù mịt

Anh như chết lặng, toàn thân tê dại

Hình ảnh ấy như một nhát dao cứa sâu thêm vào tim chính anh đã gọi video chính anh đã khuyên dừng mà vợ vẫn cố để rồi tất cả kết thúc trong một giây

Tại sao khi ấy anh không nghiêm khắc tại sao anh lại nhẹ lòng như vậy thế nên chính anh chính anh là người gián tiếp dẫn đến sự mất mát của vợ anh

Giá như hôm đó mình cứng rắn hơn, bắt cô ấy tắt máy… thì đã không có thảm kịch này

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh khuôn mặt vợ bê bết máu và tiếng hét thất thanh ghim chặt vào dây thần kinh của anh

Đêm nào nhắm mắt, cảnh tượng ấy cũng hiện về rõ mồn một

Tai anh vẫn vang vọng tiếng va chạm khủng khiếp, tiếng khóc xé lòng

Bàn tay run lên mỗi khi vô tình nhìn thấy một màn hình điện thoại tối sầm

Gương mặt vợ rạng rỡ trên màn hình điện thoại, nụ cười hạnh phúc và khoảnh khắc chỉ vài giây sau, khuôn mặt ấy bê bết máu, thân thể bất động sau cú va chạm

Giá như hôm đó anh kiên quyết hơn… giá như anh ép em tắt máy…

Nhưng tất cả đã quá muộn

Những ngày chìm trong men rượu

Sau đám tang vợ, căn nhà vốn đầy ắp tiếng cười giờ chỉ còn khoảng trống lạnh lẽo anh gửi con trai về ở với ông bà nội để tiện chăm sóc, còn mình thì tự nhốt trong phòng

Ngày nào anh cũng uống rượu, uống đến say mềm rồi gục xuống nền nhà

CÓ hôm nửa đêm anh ôm chai rượu ra mộ vợ ngồi nói chuyện như thể cô vẫn còn bên cạnh Mai ơi em dậy đi anh về rồi đây đừng bỏ anh với con ở lại mà sao em không đưa anh đi cùng

Khi đấy người thân có khuyến như nào anh cũng không có nghe

Ngày nối ngày, anh không còn quan tâm công việc, công ty giao hết cho phó giám đốc

Đơn hàng thưa dần, uy tín tụt dốc, anh chẳng buồn ngó ngàng

Mỗi khi chuông điện thoại reo, anh lại run lên, tim thắt nghẹn, mồ hôi vã ra như vừa bước vào cơn ác mộng

Trong đầu lại hiện lên gương mặt vợ đầy máu và tiếng hét thất thanh

Anh mất ngủ triền miên, ban ngày vật vờ, ban đêm chỉ mong rượu làm mình quên

Bác sĩ sau này chẩn đoán anh bị rối loạn stress sau sang chấn nhưng thời điểm đó anh không buồn đi khám, chỉ mặc kệ bản thân rơi vào hố sâu tuyệt vọng

Một buổi chiều, chú anh tìm đến thấy anh bơ phờ, tóc rối bù, mắt đỏ ngầu, trước bàn thờ vợ chất đầy vỏ chai rượu, chú tức giận lao tới, tát thẳng vào mặt anh một cái

Cháu tỉnh lại đi người chết không sống lại được, còn cháu thì sao?

Cháu còn con, còn cha mẹ, còn cả gia đình này nữa cháu định để tất cả họ chết theo cháu à?

Nói rồi, chú bế thằng bé con trai anh, mới hơn hai tuổi, đặt ngay trước mặt

Đứa bé ngơ ngác, đôi mắt to tròn nhìn ba, rồi gọi yếu ớt ba ơiii

Tiếng gọi ấy như nhát dao cứa vào tim, nhưng cũng như bàn tay kéo anh từ vực thẳm

Anh òa khóc rồi kéo ôm con trai anh vào lòng xin lỗi con từ nay ba không gục ngã nữa

Từ hôm đó, anh bỏ dần rượu, tìm đến bác sĩ để trị liệu tâm lý

Mỗi khi cơn ám ảnh ập tới, anh lại nghĩ đến con trai giọt máu còn lại của vợ, và là lý do để anh tiếp tục sống

Anh bắt đầu quay lại công việc, dẫu còn chậm chạp

Công ty vẫn ngổn ngang khó khăn, nhưng anh đã có một điểm tựa đó là trách nhiệm làm cha, làm trụ cột của gia đình

⬆ Lên đầu trang

Gặp người ân nhân là chú

Rồi anh bắt đầu với công việc sau khi ổn định công việc được một thời gian

Giữa năm 2020 dịch Covid-19 bùng phát mạnh chỉ thị giãn cách khiến mọi hoạt động công ty tê liệt, hàng hóa không thể xuất đi, tồn kho chất đống, chi phí thuê kho bãi và bồi thường hợp đồng ngày càng lớn

Tiền lãi ngân hàng dồn lên đầu, anh phải bán chiếc xe kỷ niệm hai vợ chồng mua năm 2016 và thế chấp cả nhà của bố mẹ để có tiền trả lương công nhân

Đến giữa năm 2021, anh gần như trắng tay, công ty không còn khả năng duy trì

Anh buộc phải tìm đến chú để vay 1,5 tỷ đồng chú là em trai của ba khi ấy cả đại gia đình bỏ gia sản để cho chú đi du học Mỹ lúc ấy chú khuyên

Kinh tế khó khăn thế này, sao cháu không thử đầu tư giống chú? Ngồi ôm công ty kiểu này chỉ thêm gánh nặng thôi

Vốn là người làm ăn truyền thống, anh thẳng thắn từ chối cháu chỉ tin vào mồ hôi công sức và tiền thật việc thật

Chuyện đầu tư trên internet, nhất là tiền ảo, cháu không tin và chưa bao giờ dám thử

Nhưng rồi dịch bệnh kéo dài mãi, sau Tết 2022, số tiền vay lần đầu đã cạn, công ty không thể trụ được nữa

Anh lại tìm đến chú, lần này vay 100.000 USD. Chú nghiêm giọng

Chú giúp thêm lần này nữa, nhưng cháu phải thay đổi suy nghĩ. Không thể cứ cố chấp mãi được nhìn chú đầu tư Bitcoin đi, chú mới có thể xoay sở mà hỗ trợ cháu đấy

Ban đầu, anh vẫn kiên quyết từ chối vì cho rằng đó chỉ là trò ảo

Nhưng càng nghĩ càng thấy nếu tiếp tục cố chấp, mọi thứ cũng sẽ sụp đổ, nợ thêm chồng chất

Anh quyết định dành 50.000 USD để trả lương nhân viên và chi phí mặt bằng, còn số tiền còn lại nghe theo lời chú, bắt đầu học cách đầu tư Bitcoin

Lần đầu thao tác, anh thấy mọi thứ khá đơn giản. Nhờ chú tận tình hướng dẫn, anh bắt đầu kiếm được chút lợi nhuận ngắn hạn

Điều này thắp lại trong anh một tia hy vọng

Đến tháng 5/2023, khi đại dịch Covid chính thức kết thúc, nhờ khoản lợi nhuận từ đầu tư Bitcoin, anh đã trả hết nợ nần, rồi tái lập công ty

Từ đó, công việc dần ổn định trở lại, đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh

Nhờ những kinh nghiệm rút ra từ khủng hoảng, cùng sự hỗ trợ và kiến thức đầu tư mà chú đã truyền lại, công ty từng bước ổn định, khách hàng quay trở lại, đơn hàng tăng dần

Đến năm 2024, anh bắt đầu có dư một khoản tích lũy

Lần này, anh không tiêu xài phung phí, mà tiếp tục theo lời vợ khi xưa đất không sinh thêm, giữ đất là giữ tương lai

Chỉ trong một năm, anh đã mua lại được vài mảnh đất mới, không lớn như trước, nhưng đủ để anh cảm thấy an tâm

Với anh, đó không chỉ là tài sản, mà còn là cách để giữ trọn lời hứa với vợ tiếp tục xây dựng một nền tảng vững chắc cho con trai sau này

Anh thường đứng lặng giữa mảnh đất mới mua, nhìn lên bầu trời mà khẽ nói Mai à anh đã giữ lời dù em không còn anh vẫn gánh vác vẫn sẽ dựng lại ước mơ của chúng ta

⬆ Lên đầu trang