Anh sinh ra trong một gia đình nông dân ở Bảo Lộc, xung quanh là những đồi chè, cà phê và làng nghề truyền thống.
Cha mẹ lam lũ, dành dụm từng đồng để nuôi con ăn học.
Cơm khi đó thường độn khoai sắn gạo không đủ ăn, mẹ phải trộn thêm khoai lang, khoai mì hay bắp xay. Có bữa cơm chan canh, nhưng nhiều khi chỉ toàn lát khoai, củ sắn ăn xong vẫn còn đói cồn cào.
Thức ăn ít ỏi, món mặn thường chỉ là cá khô kho mặn để ăn dần, hoặc vài quả trứng vịt chia cả nhà. Thỉnh thoảng mới có miếng thịt ba chỉ, thường để dành ngày giỗ hay Tết.
Năm đó, gia đình vốn chỉ có 2 héc đất cà phê một héc đầu tiên, mẹ và họ hàng đành phải bán đi để giúp chú em trai của ba có tiền đi du học bên Mỹ.
Chú học giỏi nhất nhà, lại giành được học bổng, cả đại gia đình đều đặt hy vọng vào chú sẽ đổi đời.
Ngày bán đất, mẹ gạt nước mắt ký giấy, rồi nhìn chú xách chiếc vali cũ lên đường mà dặn đi dặn lại con đi học, phải ráng thành tài cái nghèo rồi sẽ qua, miễn là trong nhà có người vươn lên.
Đó là quyết định đau nhưng cũng đầy tin tưởng cả gia đình chấp nhận bớt đi một phần tài sản để gieo hy vọng vào tương lai.
Những năm đầu 1990, đời sống còn thiếu thốn, cơm thường độn khoai sắn, áo quần đi học thường được may lại từ vải cũ.
Năm đó, gia đình có thêm một thành viên nhỏ em gái anh, Trần Thị Thanh Thảo, ra đời.
Anh 6 tuổi, em gái mới tròn 1 tuổi, thì một biến cố lớn ập đến: ba mất vì tai nạn lao động trong lúc đi làm thuê ngoài rẫy. Khi đó mẹ xoay sở bên ngoại bên nội không có tiền chạy chữa, bán cả mảnh đất còn lại, cả gia sản nhưng số phận nghiệt ngã ba không qua khỏi, mẹ phải tận mắt chứng kiến sự mất mát của ba anh.
Sự ra đi quá đột ngột khiến cả nhà như sụp đổ, tài sản không còn, cha mất, mẹ trở thành trụ cột duy nhất.
Mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ, đi làm thuê khắp nơi, từ hái cà phê, làm cỏ đến gùi phân thuê cho người ta. Có hôm mẹ về muộn, mồ hôi đẫm áo tay chai sần, nhưng vẫn cố gắng cười với hai con nhỏ.
Từ đó, tuổi thơ anh và Thảo lớn lên trong cảnh vắng bóng cha, chỉ còn tình thương của mẹ.
Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ, sớm hôm lam lũ ngoài vườn cà phê, đồi chè để nuôi hai anh em.
Anh hiểu mình là anh trai, là chỗ dựa của mẹ và em, nên dù chỉ mới 6 tuổi, trong lòng đã sớm nhen nhóm ý thức trách nhiệm.
Anh nhớ hồi đó năm 1991, vừa tròn 6 tuổi, anh bắt đầu đi học lớp 1.
Ngày khai giảng lớp 1 năm 1991, anh bước vào sân trường với cặp sách chỉ là chiếc túi vải mẹ khâu, bên trong vài quyển vở giấy vàng ố và cây bút máy bơm mực.
Đường đi học phải băng qua những con dốc nhỏ, sáng sớm thường phủ sương.
Mùa mưa chân đất lấm lem đỏ au, quần xắn cao, nhiều khi té ngã ướt hết sách vở hihi.
Hồi đó anh thích nhất là những buổi trưa tan học được rủ bạn bè ra đồi chè chơi trốn tìm hay lấy quả cà phê chín ném nhau.
Trò chơi ngày xưa rất giản dị: bắn bi, thả diều bằng giấy báo, chơi ô ăn quan trên nền đất.
Mỗi lần được mẹ cho vài đồng mua kem đá ở cổng trường là niềm vui ngây ngất.
Anh còn nhớ vào lúc lớp 3 trường phát động phong trào kế hoạch nhỏ, học sinh gom giấy vụn và lon bia cũ để gây quỹ, anh khi ấy hí hửng chạy quanh khắp trường xóm xin giấy mang đến trường được cô giáo khen hihi.
Khi anh 11 tuổi là năm 1996, anh thi đỗ vào trường cấp 2 nằm trong thành phố Bảo Lộc. Trường lại khang trang hơn trường tiểu học, có cổng sắt, có sân bóng chuyền, bóng đá, với lại thầy cô cũng gắt hơn nhiều.
Khi ấy anh nhớ vào đầu vào lớp 6, cái cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp, sách giáo khoa mới, bạn bè mới nhưng còn vụng về trẻ con hi.
Trong lớp anh nhanh chóng có nhóm bạn thân 3-4 người thường cùng nhau đi ăn quà vặt sau giờ tan trường: bánh tráng nướng, mía ghim, ly trà đá 500 đồng.
Chiều về cả nhóm rủ nhau đá banh ở sân đất đỏ hoặc bơi ở con suối nhỏ gần đồi chè hihi, quần áo rách, chân tay trầy xước nhưng đó là tuổi thơ sôi nổi và đáng nhớ haha.
Anh học thì khá môn Toán nhưng anh lại thích môn Văn hihi mà anh thích nghe thầy kể chuyện Lý Thường Kiệt và Trần Hưng Đạo.
Anh nhớ vào khi năm 1999 anh thi đỗ vào trường cấp 3.
Ngày đầu đi học, sân trường có dãy lớp mái ngói cũ, có hàng phượng đỏ rợp bóng.
Khi đấy anh cảm thấy mình đã lớn hẳn, không còn là một cậu trẻ con như ngày trước nữa rồi.
Tốt nghiệp cấp 3, anh bắt đầu hành trình vào năm nhất đại học.
Mùa thu năm 2002, sau khi nhận giấy báo trúng tuyển Đại học Quản trị Kinh doanh, anh khăn gói rời quê để xuống Sài Gòn nhập học.
Đó là lần đầu tiên anh rời xa vòng tay gia đình lâu đến vậy.
Ngày lên xe, ba mẹ dặn dò đủ điều: Xuống đó cố gắng học hành, tiết kiệm, nhớ giữ gìn sức khỏe…
Cô em gái Thảo thì líu ríu chạy theo: Anh nhớ gọi điện về cho em nghe chưa!
Tiếng động cơ xe khách nổ vang, anh quay đầu nhìn lại mái nhà nhỏ, hàng chè xanh, con đường đất đỏ thân thuộc… tất cả như lùi dần trong tầm mắt.
Một nỗi bâng khuâng xen lẫn háo hức dâng lên trong lòng.
Đặt chân xuống Sài Gòn, anh choáng ngợp trước cảnh phố xá đông đúc, dòng người xe cộ chen chúc, ánh đèn rực rỡ.
Khác hẳn sự yên bình của quê nhà, nơi đây như một thế giới hoàn toàn mới, vừa rộng lớn vừa đầy thử thách.
Ngày đầu bước vào ký túc xá, căn phòng chật chội nhưng ồn ào tiếng nói cười, bạn bè bốn phương tụ về.
Đêm ấy, anh trằn trọc mãi, vừa nhớ nhà, vừa nghĩ đến chặng đường dài phía trước. Trong lòng thầm nhủ: “Từ nay mình phải sống tự lập, phải trưởng thành thật nhanh.”
Khi bước vào Đại học Quản trị Kinh doanh, anh như mở ra một chân trời mới: giảng đường rộng rãi, bạn bè khắp mọi miền tụ về, ai cũng mang theo những hoài bão tuổi trẻ. Anh vừa thấy háo hức, vừa thấy lo lắng vì phải sống tự lập, xa vòng tay gia đình.
Thời gian đầu, anh dành nhiều công sức làm quen với cách học mới: không còn thầy cô cầm tay chỉ việc như cấp 3, mà phải tự đọc, tự nghiên cứu, làm việc nhóm và thuyết trình. Những môn như Quản trị học, Marketing, Kinh tế vi mô… vừa lạ vừa khó, nhưng lại kích thích sự tò mò và ham học của anh.
Cuộc sống sinh viên và việc làm thêm
Để trang trải chi phí và rèn luyện bản thân, anh bắt đầu đi làm thêm.
Ban đầu là bưng bê ở quán cà phê sinh viên gần ký túc xá. Vừa mệt, vừa lương thấp, nhưng giúp anh quen dần với cuộc sống mưu sinh.
Sau đó anh thử sức làm gia sư Toán cho học sinh cấp 2, vừa có thêm thu nhập, vừa được sống lại ký ức tuổi học trò.
Về sau, anh còn đi phát tờ rơi, phụ việc ở nhà hàng, thậm chí tham gia bán hàng online cùng nhóm bạn trong lớp.
Những công việc ấy tuy vất vả nhưng lại cho anh nhiều trải nghiệm: học cách giao tiếp, biết quý trọng đồng tiền, và quan trọng nhất là rèn cho mình tinh thần trách nhiệm.
Bốn năm đại học trôi qua nhanh chóng. Đến năm 2006, anh tốt nghiệp, mang trong mình không chỉ kiến thức quản trị kinh doanh mà còn cả những bài học trưởng thành từ cuộc sống sinh viên vừa học vừa làm.
Khởi nghiệp
Trong những năm tháng đại học, ngoài giờ học trên giảng đường, anh còn tích lũy cho mình một chút kiến thức, kinh nghiệm và quan trọng nhất là ngọn lửa nhiệt huyết tuổi trẻ. Chính những trải nghiệm làm thêm, những buổi thảo luận với bạn bè đã gieo vào lòng anh một ước mơ: tự tạo ra con đường cho riêng mình.
Thay vì chọn công việc ổn định sau khi ra trường, anh quyết định thử sức với con đường khởi nghiệp. Đó không chỉ là để thỏa mãn khát khao của bản thân, mà còn là cách anh thử thách chính mình, xem liệu có đủ bản lĩnh biến ý tưởng thành hiện thực hay không.
Hành trình gian nan nhưng thú vị
Khởi nghiệp chưa bao giờ là dễ dàng. Thiếu vốn, thiếu kinh nghiệm quản lý, đối mặt với vô vàn khó khăn: từ tìm khách hàng, xây dựng sản phẩm, đến việc giữ vững tinh thần khi thất bại. Có những ngày anh thức trắng, có những tháng lợi nhuận chẳng đủ chi phí. Nhưng chính những va vấp đó lại dạy anh bài học xương máu mà sách vở không thể mang lại.
Niềm vui và giá trị
Mỗi một hợp đồng thành công, mỗi khi khách hàng tin tưởng lựa chọn, anh lại thấy rõ giá trị lao động của mình. Khởi nghiệp là chặng đường đầy thử thách, nhưng cũng vô cùng thú vị – bởi nó phù hợp với những ai đam mê học hỏi và sẵn sàng đối mặt với khó khăn.
Khởi nghiệp đã biến anh từ một chàng sinh viên còn non trẻ thành một người biết dấn thân, biết kiên trì và dám ước mơ lớn. Đó là hành trình mở ra cánh cửa để anh gắn bó với sự nghiệp sau này.
Cái kết không trọn vẹn – năm 2009
Sau gần ba năm miệt mài với hành trình khởi nghiệp, đến năm 2009, anh buộc phải chấp nhận một sự thật khó khăn: thất bại.
Lý do lớn nhất là anh chưa thể tự chủ về tài chính, vốn liếng ít ỏi, kinh nghiệm quản lý tài chính còn non nớt khiến việc kinh doanh gặp nhiều trở ngại.
Có những lúc hợp đồng đến tay rồi lại vuột mất, có những tháng tiền lãi không đủ trả chi phí.
Càng cố gắng xoay xở, anh càng thấy áp lực đè nặng.
Và cuối cùng, anh phải gác lại giấc mơ khởi nghiệp đầu đời – một quyết định vừa đau đớn, vừa nuối tiếc.
Bài học đắt giá
Dù thất bại nhưng đó không phải là dấu chấm hết, ngược lại giai đoạn khởi nghiệp ấy đã để lại cho anh vô vàn bài học quý giá.
Hiểu rõ hơn tầm quan trọng của quản lý tài chính.
Biết trân trọng sự kiên trì, dám nghĩ dám làm.
Và quan trọng nhất, anh nhận ra thất bại chỉ là một phần của hành trình trưởng thành.
Ý nghĩa
Thất bại năm 2009 không chỉ để lại những tiếc nuối mà còn kéo theo gánh nặng tài chính lớn.
Anh phải vay nợ hơn 100 triệu đồng để duy trì việc kinh doanh trước đó.
Khi dự án đổ vỡ, số nợ ấy trở thành áp lực nặng nề đè lên vai một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi.
Những ngày ấy, anh sống trong cảm giác căng thẳng và mệt mỏi.
Ban ngày đi làm, ban đêm trằn trọc nghĩ cách trả nợ.
Có lúc anh thấy như cả thế giới đổ sập xuống.
Nhưng mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy mẹ vẫn âm thầm lo lắng, em gái Thảo vẫn động viên: "Anh cố lên, rồi sẽ vượt qua thôi".
Chính những lời động viên giản dị ấy giúp anh có thêm sức mạnh để gồng gánh và tìm đường trả nợ từng chút một.
Cơ duyên bán ngành vào công ty Sun Group
Sau một thời gian chật vật xoay xở với khoản nợ 100 triệu, anh vẫn luôn tìm kiếm cho mình một lối đi mới.
Có một buổi chiều, khi ngồi uống cà phê với một người bạn cũ, anh nghe bạn kể về cơ hội làm việc trong một tập đoàn lớn Sun Group.
Người bạn ấy giới thiệu anh làm quen với một thành viên trong tập đoàn, và khuyên anh nên thử ứng tuyển.
Ban đầu, anh cũng còn e ngại vì thất bại trước đó vẫn để lại nỗi ám ảnh.
Nhưng rồi nghĩ đến gia đình, nghĩ đến em gái Thảo luôn tin tưởng và động viên, anh quyết định thử sức.
Sau quá trình phỏng vấn đầy hồi hộp, anh chính thức được nhận vào làm với vị trí nhân viên.
Bắt đầu lại từ con số 0.
Những ngày đầu ở Sun Group không hề dễ dàng.
Môi trường chuyên nghiệp, áp lực cao, anh phải học hỏi từng chút, từ cách xử lý công việc, giao tiếp với đồng nghiệp đến tác phong làm việc kỷ luật.
Nhưng bù lại, anh cảm thấy mình được rèn luyện và trưởng thành từng ngày.
Khoảng thời gian này, anh coi đó như một cơ hội quý giá để vừa ổn định cuộc sống, vừa dần dần trả bớt khoản nợ, vừa tích lũy thêm kinh nghiệm thực tế cho hành trình dài phía trước.
Giai đoạn 2009 – 2012: Anh miệt mài học hỏi, làm việc không quản ngày đêm. Từ một nhân viên mới toanh, anh dần khẳng định được năng lực và được tin tưởng giao nhiều việc quan trọng hơn. Cuối năm 2012, anh được thăng lên tổ trưởng nhóm – bước khởi đầu trong vai trò quản lý.
Giai đoạn 2013 – 2015: Đây là khoảng thời gian anh trưởng thành vượt bậc.
Từ tổ trưởng, anh trở thành quản lý bộ phận, bắt đầu quen với việc lập kế hoạch, quản trị nhân sự, chịu trách nhiệm doanh số.
Công việc áp lực, nhưng cũng giúp anh tích lũy kỹ năng lãnh đạo và khả năng xử lý tình huống.
Năm 2015 – gặp duyên lành
Đầu năm 2015, trong một lần quen biết qua bạn bè cùng quê, anh gặp người con gái sau này trở thành người vợ đồng hành cả đời.
Hai người cùng quê Bảo Lộc nên nhanh chóng tìm thấy sự đồng điệu, từ câu chuyện về quê hương đến những ước mơ giản dị trong tương lai.
Tình cảm lớn dần qua từng buổi trò chuyện, những lần hẹn hò bình dị giữa nhịp sống bận rộn nơi thành phố.
Cuối năm 2015, anh quyết định cầu hôn và làm đám cưới, chính thức xây dựng mái ấm riêng. Đó là một trong những cột mốc quan trọng nhất cuộc đời, khi anh không còn chỉ sống cho bản thân, mà còn mang trách nhiệm với gia đình nhỏ.
Năm 2016 – niềm vui làm cha mẹ
Đầu năm 2016, vợ chồng anh hạnh phúc đón tin vui chuẩn bị chào đón thành viên mới. Cảm giác làm cha mẹ tương lai vừa hồi hộp, vừa tràn đầy niềm hạnh phúc. Đây cũng là động lực to lớn để anh làm việc chăm chỉ hơn, mong đem lại cuộc sống ổn định cho gia đình.
Năm 2017 chào đón bé trai đầu lòng
Đến năm 2017, gia đình anh chính thức đón bé trai đầu lòng. Giây phút nhìn con chào đời, bao nhiêu khó khăn, vất vả, áp lực công việc như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vỡ òa.
Từ đây, anh càng thấm thía rằng gia đình chính là bến đỗ, là nguồn động lực lớn nhất để phấn đấu.
Bi kịch ở Sài Gòn ngày 22/06/2019
Ngày 22/06/2019, anh đang ngồi chờ ở sân bay Nội Bài chuẩn bị bay về nhà. Sau chuyến bay đáp xuống, anh vừa mở điện thoại thì thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ vợ.
Đúng lúc đó, vợ anh cũng đang gọi đến, anh vội vàng bắt máy để báo tin mình đã về tới nơi.
Trong cuộc gọi video, vợ anh vừa lái xe vừa cười nói: Anh ơi, em đang trên đường ra đón anh đây, con em đã gửi cho em Thảo rồi.
Nhìn thấy vợ vừa lái xe vừa nhìn vào màn hình điện thoại, anh lo lắng dặn: Em tắt video đi, đường Sài Gòn đông lắm, nguy hiểm lắm.
Nhưng vợ lại nũng nịu: Lâu rồi chưa được nhìn anh, cho em nhìn một chút thôi, sắp đến nơi rồi mà.
Anh nhẹ lòng, không nói thêm, nghĩ chỉ vài phút sẽ không sao…
Bất ngờ, màn hình rung lắc dữ dội, tiếng còi xe inh ỏi, gương mặt vợ hoảng loạn hét thất thanh.
Aaaaa?!!
Một tiếng RẦM kinh hoàng vang lên. Điện thoại rơi xuống, xoay ngang, hình ảnh chập chờn.
Trong vài giây ngắn ngủi, anh thấy máu chảy từ trán vợ xuống, mắt mở to nhưng vô hồn. Bàn tay run rẩy, máu loang đỏ cả vô lăng.
Tiếng người hô hoán, tiếng còi xe chát chúa vọng lại.
Anh gào trong tuyệt vọng: Mai ơi! Em sao rồi? Trả lời anh đi… Đừng dọa anh như thế này…!
Không có tiếng trả lời. Chỉ còn sự im lặng và hỗn loạn ngoài đường.
Hiện trường ở Sài Gòn.
Anh như phát điên, lao vội ra ngoài bắt taxi, giọng run rẩy van nài: Anh ơi, làm ơn chở tôi tới quốc lộ đoạn gần Tân Sơn Nhất, vợ tôi vừa bị tai nạn… nhanh hết sức có thể.
Tim đập loạn, đầu óc ong ong, bàn tay run rẩy gọi liên tục mà không ai bắt máy.
Khi đến nơi, trước mắt anh là cảnh tượng hỗn loạn trên đường phố Sài Gòn: chiếc xe hơi của vợ biến dạng, kính vỡ tung tóe, mùi xăng khét lẹt.
Người dân vây quanh, một số đang cố gắng kéo cửa xe.
Anh lao tới gọi thất thanh: Mai ơi! Anh về rồi đây… Em đâu rồi…!
Một chiến sĩ CSGT giữ chặt lấy anh, nói gấp gáp: Anh bình tĩnh, vợ anh đã được đưa lên xe cấp cứu vào bệnh viện rồi, anh theo ngay đi.
Trong bệnh viện – hy vọng mong manh.
Anh theo xe cấp cứu, mắt dán vào cửa kính chỉ thấy dáng vợ nằm bất động, máu thấm đẫm băng trắng.
Đến nơi, bác sĩ vội vàng đưa vào phòng cấp cứu.
Anh quỵ xuống ghế, chắp tay cầu nguyện: Trời ơi, xin cứu vợ con, con sai rồi, chỉ cần cô ấy sống, con gánh hết, lo hết…
Nhưng sau nhiều giờ, cánh cửa bật mở, bác sĩ cúi mặt nói: Chúng tôi đã cố gắng hết sức… xin chia buồn cùng anh.
Anh sụp xuống, gào khóc thảm thiết khi tấm vải trắng phủ lên người vợ.
Tiếng gào của anh vang vọng cả hành lang bệnh viện, khiến ai nấy đều rơi nước mắt.
Khi CSGT cho anh xem lại camera hiện trường, trái tim anh tan nát lần nữa: vợ anh lao xe vào ngã tư khi đèn đỏ, mắt vẫn dán vào điện thoại, nụ cười chưa kịp tắt… thì ngay khoảnh khắc sau, một chiếc container lao tới đâm trực diện.
Tất cả chỉ gói gọn trong vài giây định mệnh.
Anh tự trách chính mình tại sao không kiên quyết bắt cô ấy tắt máy? Tại sao lại nhẹ lòng…?
Nỗi dằn vặt ấy theo anh từng đêm, từng giấc ngủ chập chờn, ám ảnh bởi hình ảnh vợ bê bết máu và tiếng hét thất thanh.
Anh chìm trong rượu, bỏ mặc công việc, gửi con cho ông bà chăm sóc.
Có hôm, anh ôm chai rượu ra mộ vợ, vừa khóc vừa nói: Mai ơi… anh sai rồi… sao em không đưa anh đi cùng?
Người thân khuyên can, anh chẳng nghe. Công ty lao dốc, đơn hàng thưa dần.
Tiếng gọi lay tỉnh
Một chiều, chú anh tìm đến, thấy cảnh tượng tồi tệ: bàn thờ vợ đầy vỏ chai rượu, anh gầy rộc, mắt đỏ ngầu.
Chú tức giận tát mạnh: Cháu tỉnh lại đi! Người chết không sống lại được. Cháu còn con, còn cha mẹ, còn gia đình này… cháu định để tất cả chết theo cháu sao?
Rồi chú bế con trai anh khi ấy mới hơn 2 tuổi đặt ngay trước mặt. Đứa bé ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe, gọi yếu ớt: Ba ơi…
Tiếng gọi ấy như lưỡi dao cứa vào tim, nhưng cũng như bàn tay kéo anh ra khỏi vực thẳm.
Anh òa khóc, ôm chặt con trai, thì thầm: Ba xin lỗi… từ nay ba sẽ không gục ngã nữa…
Từ hôm đó, anh quyết tâm bỏ dần rượu, tìm đến bác sĩ trị liệu.
Mỗi khi ám ảnh ập đến, anh nghĩ về con trai – giọt máu còn lại của vợ, và cũng là lý do để anh tiếp tục sống, làm lại cuộc đời.
Nỗi ám ảnh sau biến cố
Sau biến cố kinh hoàng ấy, anh không chỉ chìm trong rượu, mà còn mang trong mình một ám ảnh sâu sắc.
Mỗi lần có ai đó gọi video call, tim anh lập tức thắt nghẹn, mồ hôi vã ra, bàn tay run lẩy bẩy.
Trong đầu anh lập tức hiện về khoảnh khắc định mệnh năm đó: gương mặt vợ tươi cười qua màn hình, và chỉ vài giây sau… biến thành khuôn mặt bê bết máu, ánh mắt vô hồn.
Âm thanh rung chuông video call cũng khiến anh giật bắn, như có nhát dao cứa vào tim.
Anh thường vội vàng tắt máy hoặc ném điện thoại sang một bên, không dám nhìn màn hình.
Với anh, một cuộc gọi video không còn là điều bình thường nữa, mà là cánh cửa mở ra địa ngục ký ức.
Ban đêm, anh mơ thấy hình ảnh vợ hét thất thanh, tiếng va chạm khủng khiếp vang dội, điện thoại rơi xoay ngang… Cứ thế, anh giật mình tỉnh giấc, tim đập loạn, mồ hôi lạnh ướt áo.
Bác sĩ sau này gọi đó là rối loạn stress sau sang chấn nhưng với anh, đơn giản chỉ là nỗi đau không bao giờ nguôi.
Mỗi lần ai nhắc đến video call anh lại nghẹn ngào, như vết thương chưa từng lành.